Trang Chủ / Tâm Sự / Đêm tân hôn với người chồng liệt nửa người

Đêm tân hôn với người chồng liệt nửa người

Tâm Sự

Thế nhưng ngay sau đêm tân hôn đó. Tôi bị ám ảnh bởi tiếng rên rỉ của chồng tôi. Kể từ đó hai vợ chồng tôi đã không gần gũi thêm lần nào nữa. và cứ sống chung như vậy.

Anh hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi quen và yêu nhau ngay từ hồi học chung trường cấp 3. Lên đến đại học tôi và anh học khác trường nhau nhưng tình cảm của chúng tôi vẫn không thay đồi. Mạc dù anh chỉ hơn tôi 2 tuồi, nhưng anh luôn tỏ ra là người con trai bản lĩnh, luôn cho tôi những điều hay lẽ phải và tôi cảm giác rất hạnh phúc vì bên mình có một người đàn ông bản lĩnh giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Tôi đang cảm thấy rất viên mãn trong tình yêu của anh.

Xem thêm >>>Từ ngày tôi mang thai, chồng lén thắp hương cho linh hồn không có di ảnh

Anh được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, chính vì vậy nên đôi khi tôi mặc cảm vì nhà tôi nghèo không xứng với anh. Nhưng anh chưa một lần nói đến chuyện gia đình và luôn an ủi động viên tôi. Khi còn là sinh viên, anh đã từng đi làm thêm nên cũng có dư giả về tiền bạc. Anh đã dùng số tiền đó để mua cho tôi những bộ quần áo đẹp, đưa tôi đi ăn đi chơi những nơi tôi thích. Nên tôi đã mặc định sau này mình sẽ trở thành vợ của anh.

No title

Ngày yêu nhau, anh luôn yêu thương và chiều chuộng nhau. (Ảnh minh họa)

Anh đã ra trường trước tôi, và anh đã tìm được cho mình một công việc, tiền lương của anh đã giúp tôi đóng các khoản học phí, chi tiêu sinh hoạt hằng ngày. Ngoài tình yêu dành cho anh tôi còn biết ơn anh như người cha của mình vậy. Nên tôi tự nhủ, sau này làm vợ của anh tôi sẽ toàn tâm toàn ý vui vẹn hạnh phúc gia đình nhỏ bé của mình và anh để đền đáp công sức bao năm trời của anh.

Hai năm sau tôi cũng ra trường và tìm được một công việc như ý. Anh ngỏ lời cầu hôn, chúng tôi xúng xính chuẩn bị cho ngày cưới. Hôm đó cách ngày cưới chừng nửa tháng, mọi công việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất, giữa trưa trong lúc tôi đang hớt hải đi mua một bó hoa để tặng một chị bạn cùng công ty vì sinh nhật chị ấy mà tôi lại quên mất. Tôi vô tình nhìn thấy anh, trên tay cầm một bó hoa đỏ rực đang đi ở bên kia đường.

Rồi cũng đến ngày tôi ra trường và cũng tìm được một công việc như ý muốn. Anh đã bất ngờ ngỏ lời cầu hôn với tôi. Đây cũng là phút giây tôi mong đợi bấy lâu nay. Tôi đã đồng ý trong hạnh phúc.  Chúng tôi đã lên tất cả các việc phải làm cho một đám cưới như mơ mà hai người vẫn hằng mơ ước khi còn là sinh viên.  Mọi công việc cũng đã chuẩn bị hoàn tất.

Tôi còn nhớ như in, cách ngày cưới nửa tháng, tôi có đi đến một cửa hàng hoa để mua hoa tặng sinh nhật chị cùng công ty. Tôi vừa bước chân xuống đường thì nhìn thấy bên đường là Anh đang cầm bó hoa hồng đỏ thắm . Tôi vui mừng gọi tên anh rồi vội lao sang bên đường mà không để ý chiếc xe oto lao tới, mắt anh nhìn tôi rồi một tiếng động vang trời cùng tiếp phanh gấp của xe kêu lên. Người nằm trên vũng máu kia là anh chứ không phải là tôi. Vì cứu tôi, anh đã đẩy tôi ra khỏi và chiếc xe đã lao tới nhanh khiến anh không kịp đứng lên. Anh nằm trên vũng máu mà trên tay vẫn cầm chặt bó hoa. Anh cố gắng gượng đưa hoa lên tay tồi rồi ngất lịm đi.

Lúc đó sự sợ hãi của tôi đã khiên tôi không còn tâm trí để nói lên một câu này. Những tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Anh đã được đưa vào bệnh viện cập cứu, ca phẫu thuật kéo dài hàng 6 tiếng đồng hồ. Tôi đã đứng ngoài chờ đợi, 6 tiếng với tôi mà cảm giác như dài cả thế kỷ. Bất ngờ đèn phòng mổ tắt, bác sĩ bước ra với đôi mắt đượm buồn. Lúc đó tôi đã biết điều xấu sẽ xảy ra.Ông nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra thành công, anh sống sót như một điều kì diệu. Nhưng do va chạm quá mạnh khiến não trái của anh bị teo lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ bị liệt nửa người.

No title

Anh ngất lịm khi vừa nói xong. (Ảnh minh họa)

Tai nạn đã đi qua hơn được hơn 1 năm, tôi vẫn chăm sóc anh, ban ngày tôi đi làm, chiều về lại qua chăm sóc anh sáng ra lại dậy sớm về đi làm. Hai năm sau đó, tôi đã quyết định lấy anh. Khi bố mẹ tôi biết quyết định của mình, bố mẹ đã phản đối kịch liệt, họ không muốn tôi khổ. Nhưng tôi đã nợ anh quá nhiếu, và có lẻ đây là lúc tôi phải trả cái ơn huệ này

Thời gian trôi qua, anh cũng đã nói được nhiều hơn mặc dù giọng nói của anh không được rõ ràng. Điều đó làm an ủi tôi phần nào. Thật tâm nhìn anh tôi rất đau khổ, bao nhiêu dự định cho một cuộc sống hôn nhau hạnh phúc. Bây giờ chỉ còn cách cưới anh, để tôi có thể ở bên chăm sóc cho anh không phải đi lại nhiều như bây giờ nữa. Tôi đã quyết định bằng mọi cách để lấy anh mặc cho gia đình và người thân cấm đoán.

Cuối cùng sự cố gắng của tôi đã được đền đáp trong nước mắt của bố mẹ. Họ không muốn tôi khổ nhưng nếu không thực hiện  điều tôi mong muốn thì tôi còn khổ hơn. Ngày cưới, một đám cưới mà không có chú rể, vì chồng tôi liệt nữa người phải nằm bất động một chỗ. Tôi hiểu thân phận của mình không được như những cô dâu khác. Nhưng vì yêu anh tôi bỏ qua tất cả. Chỉ có điều làm tôi đau đớn nhất đã xảy ra đó là đêm tân hôn.

No title

Tôi khóc hết nước mắt khi mỗi khi nhìn anh. (Ảnh minh họa)

Sau tiệc cưới kết thúc, mọi người ra về hết, cũng là lúc thân thể tôi mệt dã dời. Tôi tắm rửa xong xin phép bố mẹ chồng lên nhà nghỉ sớm. Đêm đó, anh nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau rất lâu như là xa nhau lâu ngày mới gặp lại. Chúng tôi yêu nhau đã lâu, nhưng chưa một lần hai người vượt qua "Giới hạn". Anh đã cố gắng cử động một bên vai để ôm tôi vào lòng, dường như anh muốn lấy hết sức lực cố gắng để làm tròn nhiệm vụ của người chồng. Mà đây lại là đêm tân hôn theo đúng nghĩa của hai vợ chồng mới cưới. Vậy mà ông trời bất công, mọi cố gằng của anh đã không được đền đáp. Anh bất lực với chính cơ thể mình vì không thể điều khiển được cái đó, anh đã đấm mạnh tay vào tường. Máu từ ngón tay anh chảy ra rồi anh òa lên khóc như một đứa trẻ. Toàn thân anh bất nhờ run lên, bàn tay quơ quào, chân thì cứng đơ, anh phát lên những tiếng rên rỉ nghê nổi cả da gà.

Lúc này tôi chỉ biết nhìn anh và khóc, tôi không nói lên được câu gì. Quá chua xót. Chúng tôi nhìn nhau khóc như chưa từng được khóc vậy. Anh đã ra hiệu cho tôi nằm xuống để anh ôm tôi bằng cánh tay của mình, lúc sau anh mới nói được một tiếng trong khó nhọc:

- Lan à, anh đã làm em khổ em rồi, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em...Nước mắt anh rơi nhưng tôi giả vờ như không biết.

- Không sao đâu anh, khi em quyết định lấy anh là em đã bất chấp tất cả, em luôn mơ ước được làm vợ của anh.

- Anh xin lỗi, anh không phải là người đàn ông tốt, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em. Đãng nghe em được hưởng quyền hạnh phúc trọn vẹn của một người vợ. Đáng lẽ đó là công việc anh phải làm nhưng bây giờ em lại phải là người chủ động làm "Chuyện đó" .Anh có lỗi với em khi không thể cho em một mái ấm hoàn chỉnh, một gia đình hoàn hảo. Ngay cả một người chồng đúng nghĩa với em anh cũng không làm được.

- Anh đừng nói nữa, em hiểu hết mà.

Thế nhưng ngay sau đêm tân hôn đó. Tôi bị ám ảnh bởi tiếng rên rỉ của chồng tôi. Kể từ đó hai vợ chồng tôi đã không gần gũi thêm lần nào nữa. và cứ sống chung như vậy. Lấy chồng rồi mà tôi vẫn là gái còn trinh

Có những ngày trở trời, người anh đau nhức, anh khó chịu rồi đánh, rồi hất thức ăn rồi nói ú ớ đuổi tôi đi. Những ngày như vậy tôi chỉ đau đớn nhìn anh nản lòng. Tôi đau kinh khủng, muốn bỏ cuộc kinh khủng. Đôi khi, bản năng đàn bà trỗi dậy làm tôi khó chịu không yên. Những cám dỗ ngoài kia làm tôi trăn trở, anh đã hy sinh vì tôi quá nhiều… Nhưng chẳng nhẽ tôi sẽ sống cảnh này cả đời?

Hai năm sau, bố mẹ biết anh không làm tròn bổn phận của một người chồng với tôi. Ông bà thương tôi khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi không đành. Tôi bàn với mẹ chồng thụ tinh nhân tạo. Dành hết số tiền tiết kiệm và ông trời đã thương tôi. Tôi đã có tin vui ngay sau đó. Tôi sinh được đứa con trai khỏe mạnh giống anh như đúc.

Có thêm con, tôi lại càng khó khăn hơn vì một lúc chăm sóc cả hai người. Cũng may thay được gia đình chồng khá giả lại thương con dâu nên cũng đỡ phần nào. Tôi biết cuộc sống gia đình đầy rẩy những khó khăn. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi lấy anh làm chồng. Tôi dành hết phần đời còn lại để chăm sóc gia đình nhỏ bẻ này của mình như lời hứa ngày trước của tôi với anh. Biết đâu, đến một ngày nào đó, phép nhiệm màu sẽ đến, ông trời sẽ động lòng thương hoàn cảnh của tôi, để gia đình tôi có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau, có thể đi dạo chơi như bao gia đình khác.

Xem thêm >>>Tôi chết lặng khi lần đầu nhìn thấy mẹ chồng tương lai

 

 

Nguồn: Cô Cô

Đêm tân hôn với người chồng liệt nửa người - Tâm Sự